đồ tồi!
Ninh ném vào mặt Tiếp một tập tiền, Với ánh mắt đầy khinh khỉnh
- “Chỗ đó đủ không?”
- “Đủ cho điều gì?”
Nước
mắt Tiếp bắt đầu không ngừng chảy. Cô cảm nhận được những lời cay đắng mà Ninh sắp nói. Cô không muốn tin đó là sự thật nhưng dự cảm về điều đó vẫn cứ xảy ra:
-
“Đủ cho việc phá cái thai. Vẫn chưa đủ à? Bao nhiêu thì với em thì đủ? Nói
đi. Hiện giờ Tôi không mang đủ tiền
mặt ở đâu. Cứ yên chí, tôi nói là làm. Ăn thì phải trả tiền, không quỵt đâu mà em sợ”.
-" ăn thì phải trả tiền, không quỵt đâu mà sợ" . Tiếp chết cay chết đắng nghe từng lời Ninh nói. Người đàn ông từng có thời ôm lấy cô
vào lòng thề thốt: “Đời này hạnh phúc lớn nhất mà anh có được chính là
được em yêu”. Vậy mà giờ đây, khi cái tin được là bố đến với anh ta, anh ta
coi nó như một món nợ. Anh ta dùng tiền để chối bỏ những trách nhiệm của một
người đàn ông cần phải có. Đớn đau thay, cô lại đem lòng yêu hắn ta, yêu thật
lòng.
Tiếp để mặc số tiền trên bàn, lặng lẽ quay đi, bỏ mặc anh ta đứng phía sau:
- “Cô
em chê ít tiền à? Cao giá gớm nhỉ. Đừng cố làm ra vẻ thanh tao, nhận lấy đi, dù
sao nó cũng giúp cô được ít nhiều. Màn kịch này anh xem chán rồi, lắm cô còn
diễn đạt hơn em ấy chứ. Cô nào chẳng nói yêu tôi, sẽ giữ đứa con này, không cần
đến tiền của tôi. Nhưng sau khi quay đi giống cô hôm nay, chỉ đúng một tuần sau
lại mò đến năn nỉ tôi đưa cho số tiền lớn hơn chút nữa rồi sẽ bỏ đứa bé. Còn cô
định khi nào quay lại và số tiền giúp cô hài lòng là bao nhiêu? Nói luôn đi cho
tiện” – Ninh nói bằng giọng điệu của kẻ có tiền, vô lại và Sở Khanh nhất có
thể.
-
Bốp!
Tiếp dang thẳng cánh tay tát mạnh vào gương mặt người đàn ông mà cô hết lòng yêu
thương ấy. Cái tát như trút mọi nỗi đớn đau, sự tủi hờn và tình thương với đứa
con đang lớn dần lên trong bụng cô. Vậy là quá đủ để cô hiểu con người anh ta
ra sao:
- “Anh định trả tiền cho tôi ư? Anh định trả bao nhiêu cho giọt
máu này của anh? Hãy cầm lấy tiền và vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi. Yêu
anh là một sai lầm và sai lầm này của tôi là vô giá. Anh sẽ chẳng bao giờ đủ
tiền để mua nổi nó đâu”.
Tiếp đanh thép nói lại người đàn ông coi mình chỉ như một món hàng dù rằng với cô
anh là đã từng là tất cả. Tiếp vẫn giữa điệu cười không mấy tử tế:
- “Để rồi xem, cô can đảm đến mức nào. Tất cả những cô gái tôi
gặp đều muốn dùng cái thai để bước chân vào gia đình tôi, được cùng tôi sở hữu
số tài sản khổng lồ mà tôi có. Và cô chắc cũng không phải là ngoại lệ.”
Tiếp quay đầu nhìn Ninh rồi cười với đầy nước mắt:
- “Anh thật là 1 thằng đểu. Một kẻ sống mà không bao giờ có niềm
tin như anh sẽ chỉ mãi là cô độc mà thôi”.
Tiếp ra về, bỏ lại sau lưng một mình Ninh với những suy nghĩ miên man. Hắn
tin, vài ngày nữa thôi, khi hắn không liên lạc, Tiếp sẽ lại tìm đến hắn và năn
nỉ. Khi ấy, hắn chỉ tốn thêm một ít tiền để làm hài lòng người đàn bà đã từng
có tham vọng lấy hắn làm chồng. Vậy thôi…
1
tháng sau
Ninh bắt đầu thấy nhớ nhung và hoang mang khi Tiếp không tìm anh mà bặt vô âm tín.
Thậm chí Ninh cũng không còn có thể liên lạc được với Tiếp. Từ trong tâm khảm, Ninh cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời. Anh dường
như đã hiểu, điều mà Tiếp cần là với anh chứ không phải vật chất,
của cải như biết bao cô gái khác đã từng chủ động theo đuổi anh.
Ninh không bao giờ biết rằng, đứa con trong bụng Tiếp vẫn lớn lên từng ngày dù chỉ
có tình yêu từ mẹ nó. Ninh quyết định giữ con lại dù không chồng mà chửa. Sai
lầm là do cô, cô không thể nào trút mọi sai trái ấy lên một hài nhi bé bỏng là
con mình. Nhưng Tiếp sẽ giấu kín chuyện này. Ninh sẽ mãi mãi là bạn trai lí
tưởng trong mắt mọi người. Còn với Tiếp, đó là một kí ức đầy đau thương nhưng
cô không vì thế mà chối bỏ!
Im đi, đồ tồi!
Reviewed by Unknown
on
3:30 AM
Rating:
No comments: